Trao chữ "trinh" để nhận chữ "khinh"

1:12 AM |
27 tuổi, cô trao anh sự trinh trắng... nhưng nhận lại chỉ là sự khinh thường anh dành cho cô.

Cô không phải một người con gái dễ dãi nên trải qua mối tình đầu đầy sóng gió, cô vẫn giữ được tấm thân mình thanh sạch. Người con trai đã từng yêu cô chưa bao giờ giả dối, lợi dụng hay có ý muốn chiếm đoạt thân xác cô.

Anh đến với cô chỉ để thỏa mãn sự ham muốn xác thịt của mình (Ảnh minh họa)

27 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng cô cũng trao tất cả cho anh - người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu cô chân thành và sẽ lấy cô làm vợ... nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng cô để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.

Cô nhớ lại cái ngày định mệnh đó. Anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn cô, dù anh làm cô đau, cô hụt hẫng, cô sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả... nhưng cô vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh.

Kể từ đó, cô và anh đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai người có cơ hội bên nhau. Cô nghĩ rằng, anh yêu cô và những gì anh dành cho cô trong suốt thời gian qua là thật lòng.

Cô thật ngây thơ, làm sao cô có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với cô, anh là tất cả, còn với anh, cô chẳng là gì hết. Cô có lẽ còn không bằng một cô gái làm tiền bởi, cô không xinh đẹp, không dịu dàng, không biết chiều chuộng anh, có chăng cô chỉ hơn họ vì cô là “gái sạch”.

Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến... cô có thai. Trong khi cô hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc cô van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con ngươì hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Không còn sự lựa chọn nào khác, cô buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời cô như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày cô từ bỏ con mình.

Trong khi cô đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, cô không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của cô, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết cô sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.

Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà cô phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương cô.

Anh sợ cô ấy tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật... đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính cô. Khi ai đó nhắc đến cô, anh chỉ chép miệng: “Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay”.

Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của cô? 

Cô biết anh không yêu cô, anh không quan tâm đến sự sống chết của cô nhưng nỗi đau anh để lại cho cô quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Cô không liên lạc với anh, cô khóa tài khoàn facebook, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của cô và anh. 

Nhưng những lúc say hay những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến cô không chịu đựng được, cô lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi, trong đầu cô lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó.

Đáp lại cô là dòng tin lạnh lùng: “Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt. Em làm gì cũng được, sống thế nào cũng được, đau khổ thế nào cũng được, anh không quan tâm, miễn là em không chết.”. 

Một người như anh - một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy cô cách sống sao? Anh không sợ cô chết, có khi anh còn mong cô biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.

Nỗi đau quặn thắt trong tim… những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Cô khóc, khóc cho cô, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông cô đã từng yêu.

Thì ra cô trao anh chữ “trinh” được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho cô chữ “khinh” đến thắt lòng.
Thiên Nga Đen (Khám phá)
Read more…

Này vợ ngực lép, lại đây anh yêu!

8:53 PM |
Anh sẽ yêu cô vợ ngực lép đến tận 50, 60 năm nữa, và mãi về già…

Hân ngồi sau xe Cúc, phanh gấp. Cúc hét toáng lên: “Này bà, cái gì đấy, êm thế. Bà định dùng hàng giả tới chục cm bông độn à mà êm như đệm tôi nằm ở giường vậy?”. Hân lại xấu hổ đấm vào lưng Cúc: “Bà điên à, nói gì thế, nói bé thôi người ta nghe thấy thì cười cho!”. Cúc lại được mẻ cười ha hả. Có vẻ như cái sự ngực lép của Hân khiến Cúc khoái chí lắm. Bạn thân thì thường hay như thế, hay cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ. Nhưng mà, anh yêu em. Lại đây với anh nào vợ yêu.

Mỗi lần ngồi sau xe ai, Hân đều phải khoanh tay trước ngực. Chỉ có mấy cô bạn thân biết rõ Hân như thế nào thì Hân mới để lộ ra. Còn ngồi sau xe con trai, Hân thường sợ lắm, sợ họ phát hiện ra điểm yếu trên cơ thể của mình.

Hân sinh ra đã ngực lép. Hân chẳng hiểu vì sao, mẹ Hân, mấy chị em nhà Hân không ai đến nỗi, có nhỏ cũng không đến nỗi như Hân. Bạn bè bảo, tại Hân hay chơi thể thao nên nó săn lại và bé đi, teo đi. Cũng có thể, Hân vốn là đứa ưa thể dục thể thao. Hân giỏi nhiều môn lắm, có lẽ vì thế mà bạn bè hay nói, Hân giống như con trai. Hân chẳng thích thế nhưng cái sự ngực nhỏ của mình làm Hân lại muốn biến mình thành giống như con trai hơn.

Mỗi lần ngồi sau xe ai, Hân đều phải khoanh tay trước ngực. Chỉ có mấy cô bạn thân biết rõ Hân như thế nào thì Hân mới để lộ ra.

Mỗi lần đi chơi với mấy đứa bạn, cả phòng ở chung, thay quần áo chung, riêng chỉ có Hân là trốn vào trong nhà tắm và thay đồ. Bọn bạn thấy vậy lại bảo ‘con này có vấn đề à, có ai mà phải giữ kẽ, toàn đàn bà con gái cả’. Chẳng phải Hân ngại cái chuyện gì, chỉ là ngại họ nhìn thấy bộ ngực xấu xí của mình, Hân ngại lắm.

Hân hay ăn mặc cá tính, phong cách, hơi đàn ông một tí. Thế là chúng bạn lại bảo, ‘hay là mày les’, làm Hân tổn thương lắm. Thật may là Hân để tóc dài. Những câu nói ấy dù là đùa cợt nhưng cũng khiến Hân đau lòng. Bạn bè đôi khi không tâm lý, cứ mang điểm yếu của người khác ra để trêu… Bạn bè thì không nghĩ được nhiều như vậy, vì họ thấy thế là bình thường, là vui. Chỉ có Hân cảm nhận được sự tủi thân của mình.

Hôm rồi, đi đám cưới cô bạn thân, mấy đứa bảo Hân phải mặc váy, vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ mặc váy. Hân chẳng dám. Chúng còn ép Hân mặc bộ váy ngực khoét sâu mà làm gì có ngực chứ. Hân tủi, chúng bạn đi mua áo độn, mua miếng silicon, bắt Hân phải mặc và độn thật to lên. Nhìn Hân mặc vào cũng đẹp thật, mỗi tội ngực hơi nhỏ. Nhưng độn lên một tí thì nhìn cũng nữ tính lắm, may mà có mái tóc dài. Hân đỏ hết cả mặt. Bỏ ra thì đúng là dù là nằm hay đứng thẳng, Hân cũng giống như đàn ông, phẳng lỳ luôn. Không có dấu hiệu của ngực. Còn bạn bè thì… nhìn mà thèm khát.

Có đứa trêu Hân, hay đi nâng ngực cho hấp dẫn, Hân lại cười ‘sợ lắm, làm sao dám làm mấy cái nhân tạo ấy, không tốt cho sức khỏe và phụ nữ…’. Họ cũng chỉ nói đùa ấy thôi chứ có phải ai cũng làm được như vậy, với lại tiền đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ…

Nói về người đàn ông đó, Hân đã say như điếu đổ. Hân dường như không biết là dùng cách nào để đánh gục được trái tim chàng.

Thú thực, nhiều người không biết thì bảo Hân les, vì cô hay vào ngắm ảnh mấy cô người mẫu mặc bikini lộ ngực. Không phải là Hân thích mấy cô ấy nhé, có chăng chỉ là thèm khát được bộ ngực như vậy thôi. Hân mong mình có được vòng 1 hấp dẫn, được ăn mặc những bộ quần áo đẹp, được hở ngực, được khoe vai trần. Nói chung, giống như những cô gái xinh đẹp khác, Hân muốn được như họ biết bao!

Cái ngày Hân gặp người đàn ông ấy, Hân đã chết mê chết mệt. Nhưng biết anh ta chẳng dành cho mình vì xung quanh có quá nhiều cô gái xinh đẹp, vòng 1, vòng 2, vòng 3 đều chuẩn cả. Hân tuổi gì mà đua với họ. Hân cứ nép mình, sống kiểu cô lập, hoặc là thích thể hiện mình giống như một gã con trai. Hân thi thoảng ôm vai bá cổ kiểu anh anh, tôi tôi, rồi rủ mấy anh đi uống trà đá, thi thoảng là nhậu nhẹ và làm vài ba chén rượu. Nhìn Hân đúng là giống một cô nàng cá tính nếu không muốn nói là giống con trai. Chỉ là Hân cố tỏ ra như vậy, tự ti về vòng 1 không có gì của mình.

Nói về người đàn ông đó, Hân đã say như điếu đổ. Hân dường như không biết là dùng cách nào để đánh gục được trái tim chàng. Càng cố xa lánh bao nhiêu thì lòng càng buồn bấy nhiêu. Bao nhiêu lần, Hân chỉ cố gắng tiếp cận anh với tư cách là người con gái cá tính, coi anh như bạn bè, đồng nghiệp, coi như anh trai, coi như một người cùng giới với mình, bằng những câu bông đùa chứ không có ý dám nói chuyện này kia.

Nhưng, càng ngày Hân càng thay đổi. Hôm nay, khi Hân vừa bước đến công ty, cả ‘làng’ ngó ra nhìn ngơ ngác, ồ lên hãi hùng. Thì ra, Hân mặc váy. Trời ạ, chỉ là cái chân váy mà sao người ta ngỡ ngàng đến vậy, vì trước giờ Hân không mặc váy bao giờ. Đúng là một bước tiến vượt bậc so với bản thân Hân. Anh mắt ngượng ngùng bắt đầu xuất hiện, Hân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Hân bắt đầu tô son đánh phấn, biết kẻ mắt, biết trang điểm. Ai cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hân lại thay đổi chóng mặt như thế. Hôm nay, Hân còn chủ động mời anh bạn đồng nghiệp mà Hân si mê đi ăn. Thật may, anh này nhận lời. Buổi hẹn hò đầu tiên của hai người thành công, Hân dịu dàng pha chút cá tính, rất đáng yêu. Thật ra, Hân đẹp, anh ấy giờ mới nhận ra. Trước giờ luôn coi Hân là đồng giới, bây giờ thì biết rõ, cô ấy cũng nữ tính như bao người con gái khác.

Họ cưới nhau. Cái ngày anh nhìn vào thân hình của Hân, anh thảng thốt “công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ”.

Những cuộc hẹn hò cứ thế bắt đầu và hơn 1 năm sau, hai người chính thức trở thành một cặp. Tuy nhiên, mỗi lần người yêu đòi hỏi, Hân đều sợ hãi. Hân không dám có mối quan hệ gì thân thiết trước hôn nhân. Và mỗi lần người yêu đòi động chạm, Hân đều sợ. Chính điều đó khiến Hân bị nghi ngờ. Và nhiều lần người yêu giận, Hân mới thổ lộ, cô tự ti vì mình có vòng 1 quá khiêm tốn, không dám để người yêu biết. Hân còn khóc lóc trước mặt người yêu vì vòng một của cô giống như đàn ông vậy, bỏ áo ra thì chẳng thấy có gì luôn.

Tưởng gì, người yêu cô cười hả hê sung sướng vì suy nghĩ rất trẻ con của bạn gái. “Có gì đâu, ngực nhỏ thì bơm thành to”. Đùa như vậy mà Hân khóc tu tu như trẻ con. Vốn đã sợ cái chuyện nhân tạo lại nghe người mình yêu nói thế, Hân hãi hùng. Cô sợ người yêu cũng chê bai và ép cô đi phẫu thuật thì thật cô không thể làm. Nói rồi, thấy Hân khóc quá, anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ lời yêu. “Em à, ngực to ngực nhỏ có gì là quan trọng. Chỉ cần anh không chê là được. Em có con rồi, ắt có sữa cho con bú, còn anh, anh sẽ có cách chăm sóc cho em”. Nghe bạn trai nói, Hân lại bật cười vì cách anh đùa.

Họ cưới nhau. Cái ngày anh nhìn vào thân hình của Hân, anh thảng thốt “công nhận ngực em nhỏ thật Hân ạ. Nhưng mà, anh yêu em. Lại đây với anh nào vợ yêu. Anh sẽ là người ngày ngày chăm sóc để vợ anh tự tin hơn, có được vòng 1 đẹp hơn. Khoảng 50-60 năm nữa, ngực em sẽ ‘đệ nhất thiên hạ’. Vừa nói chồng Hân vừa cười mãn nguyện và ôm vợ vào lòng. Hân cũng hạnh phúc vô cùng. Hi vọng, mái ấm này sẽ hạnh phúc mãi về sau, 50-60 năm nữa, khi cả hai người đã về già.
Read more…

Em ế đơn giản vì em thích thế!

8:09 AM |

Dù thâm tâm em vẫn thấy cao giá và kiêu hãnh lắm, nhưng thôi cứ tự nhận là ế đi để những người hay gọi em như thế được vui lòng.


Các chị cùng cơ quan nhìn em đầy thương cảm, lúc nào cũng đay nghiến “còn đứng đấy mà te nhe, xem thằng nào nó máy môi thì nhận lời đi chứ, bằng tuổi mày chị có con lên bốn rồi đấy”.

Có anh còn bảo thật: “Cô xem thế nào mau mau gấp gấp đi, kẻo mùa đông đến không ai cho mượn chồng đâu”. Em chỉ nhoẻn cười, đoạn anh vỗ vai: “Nếu không chê thì để anh làm mối cho mấy thằng bạn. Nó biết sống và giỏi giang lắm, nhưng em phải chịu khó kiên trì, đợi mỗi đợt sắp tết, quốc khánh hoặc ngày chiến thắng…  nói chung là các dịp ân xá của nhà nước ấy”. “Này, không phải nhìn anh bằng ánh mắt ấy nhé, bọn từ trại ra kinh nghiệm sống đầy mình, từng trải ngọn nguồn, thế mới đáng quý, hơi bị hiếm”.

Em á khẩu, rồi biết mình là ai luôn và kể từ đó quyết định treo “tình trạng” trên trang cá nhân: “Nhận đi xem mặt tất cả những anh bình thường mà chưa vợ”.

Thực ra em cũng từng có một tuổi trẻ sôi nổi chẳng kém ai, và một tình yêu khiến nhiều người phải nghiến răng ken két. Tình yêu sét đánh chói tai ấy bất ngờ đến bên em mang theo một chàng trai quá sức hoàn hảo. Em cũng cố gắng mà vun vén đắp xây, nhưng họ trên cả tuyệt vời nên đòi hỏi người yêu cũng phải cân xứng và em thấy nặng nề.

Em ra đi trao lại cơ hội cho hơn hai người khác, kể cũng là tạo phúc cho con cháu sau này. Giờ họ chẳng còn nhớ nhung gì em nữa nên em mong lòng mình cũng bớt du dương, bâng khuâng đi.

Năm tháng trôi qua lòng em đã ít cồn cào hơn, để mà có thể dễ dàng, bình thản nhìn thẳng vào vấn đề, rồi sẵn sàng cười vang cho lên bàn cân đong đo hơn thiệt về những sự lựa chọn ngày trước. Nhớ lại những gì họ cần ở em và buộc em phải căng mắt, căng đầu ra đáp ứng giờ nghĩ lại em cũng tự thấy phục mình. Nếu ở lại em có còn là em, có gạt bỏ được sỹ diện để mà âm thầm chịu đựng kiếm tấm chồng sáng giá? Khả năng là không thể, vì thế ra đi là một tất yếu, nó cũng có cả một thời kỳ quá độ chứ không phải đùng một phát mà mù quáng đi lên ngay.

Ra đi để trưởng thành hơn, để ngẫm sâu hơn về thời thế và con người, để mình được tiến bộ và tự trau dồi lại tư tưởng của bản thân. Rút lui để học lại cách tự biết yêu thương bản thân, có yêu mình thì người khác mới thấy mình đáng yêu.

Được trở lại tự do với em là những giây phút gần như được thư giãn sau những ngày căng thẳng ức chế. Áp lực nếu có thì cũng trong tầm em chịu đựng và kiểm soát được, không ức ứa nước mắt như ngày xưa. Em có thời gian cho mình hơn, được trao đổi, giao lưu với nhiều người cũng đẹp đẽ và tuyệt vời không kém. Bận rộn nên em chẳng thừa thời gian tương tư mà ngồi đó ân hận, tiếc nuối…

Kể lể dài dòng văn tự một tí để nói lên rằng em cũng thuộc diện bình thường, biết yêu, biết rung động, cũng có nhiều kẻ nhòm ngó chứ không phải thuộc diện hâm đơ, dở dang chả ai buồn động đũa. Em ở một mình, em ế đơn giản vì em thích thế, khi mà chưa tìm được người hợp gu.
Read more…

Gái già chọn chồng

6:35 AM |

Giờ nàng đã hiểu, mọi người nghĩ rằng những đối tượng trời ơi đất hỡi đó rất “xứng đôi vừa lứa” với nàng, vì nàng là gái già, ế xừ rồi, còn gì mà kén chọn. Có chồng là may lắm rồi còn gì nữa!?

Thấy nhiều người mới cập bến bờ 30 tuổi đã than ế loạn cả lên, nàng chỉ bật cười. Thế nàng băm đã băm sáu nhát thì là thể loại gì đây? Đích thị là ế sưng ế xỉa, ế không còn gì có thể ế hơn được nữa rồi.

Nói về cái sự ế của nàng cũng có lắm chuyện phết đấy! Nàng không hề thuộc dạng không có đàn ông dòm ngó tới nhé. Ngược lại, nàng còn được cầu hôn khi mới vừa chân ướt chân ráo ra trường đấy chứ! Nhưng lúc ấy nàng thấy còn quá sớm để lấy chồng, người yêu nàng lúc ấy thì muốn lấy vợ lắm rồi. Nhưng nhìn lại thấy mọi thứ vẫn chẳng ra đâu vào đâu: công việc chưa ổn định, trong tay chưa có gì, chưa có tiền tiết kiệm. 

Nghĩ cảnh lấy chồng phải ngay ngáy lo cơm áo gạo tiền, mắm muối tương cà, lo tiền biếu các cụ 2 bên, họ hàng rồi lo cho con… Nàng thấy sởn cả da gà mặc dù lúc ấy nàng đã có công việc thu nhập cũng tạm. Vậy là tình của nàng tan vỡ khi nàng từ chối lời cầu hôn.
 

Thấy nhiều người mới cập bến bờ 30 tuổi đã than ế loạn cả lên, nàng chỉ bật cười. Thế nàng băm đã băm sáu nhát thì là thể loại gì đây? Đích thị là ế sưng ế xỉa, ế không còn gì có thể ế hơn được nữa rồi (Ảnh minh họa)
Từ đợt đó tới khi nàng ngoài 30 cũng có khá nhiều người theo đuổi ấy nhưng vẫn chưa chọn được ai, phần cũng do nàng lao đầu vào công việc nữa cơ. Nàng không xinh nổi trội nhưng cũng có duyên, có học thức lại công việc ngon nghẻ (lúc ấy nàng đã là trưởng phòng cứng cựa của một công ty lớn). 

Nàng có đòi hỏi cao đâu, không cần chồng đẹp trai, giàu có, chỉ cần là người đàn ông chân thành, lịch sự, yêu vợ quý con và trân trọng cuộc sống gia đình. Nhưng nàng thấy quá nhiều người đàn ông tuy có tiền, có học mà tư cách chả hơn gì… đống phân cả.

Năm 34 tuổi, nàng quyết định gắn bó với một người. Lúc này nàng đã tích lũy được kha khá: có được 2 bằng đại học, một bằng thạc sĩ, ngoại ngữ lưu loát, có tiền tiết kiệm và mua được cả đất ở thành phố. Nhưng buồn thay, bố mẹ chàng lại chê nàng già, bởi vì “gái 30 tuổi đã toan về già”. Nàng đây lại 34 rồi mới chết chứ!

Mẹ chàng nói nàng những câu không ra gì, xúc phạm nàng, nàng tự ái. Và chàng nữa, chàng thấy nàng ương ương không chịu nhún mình, bợ đỡ mẹ chàng thì bảo thẳng vào mặt nàng cái kiểu như chàng làm ơn cho nàng khi chịu cưới nàng đấy, nàng liệu đường mà cư xử. Vậy là nàng chia tay, khi ấy nàng 35 tuổi.

Bố mẹ nàng biết tin thì ngất lên ngất xuống. Cứ tưởng tống được quả bom nguyên tử là nàng đi rồi, giờ lại hay tin nó chưa chịu đi, bảo sao không ngất cho được!? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp nàng biết chuyện thì xông vào xỉa xói nàng, nào là già chát rồi còn làm cao, ế đậm rồi còn tưởng mình trẻ lắm. Có người còn bày mưu cho nàng úp sọt để làm đám cưới, nhà trai có phản đối gì cũng là sự đã rồi.

Nhưng nàng kiên quyết không bước chân về cái nơi họ không chào đón mình. Giờ đã thế, hỏi khi sống chung thì mâu thuẫn sẽ đẩy lên đến mức nào? Sau thấy nàng quyết chia tay thật thì mọi người bắt đầu đổ xô đi tìm mối cho nàng, kiểu như nàng không lấy chồng ngay thì nàng sẽ chết ấy.

Mối đầu tiên được đưa đến là một người đàn ông 40 tuổi, bị vợ bỏ theo trai vì ông ta hay rượu chè. Hiện tại đang sống với con gái riêng và được cho là đã bỏ hẳn tật rượu chè, tập trung làm ăn (làm công nhân). Nàng bẽn lẽn từ chối.

Mối tiếp theo là một người đàn ông 50 tuổi, vợ chết, có 2 con riêng (một trai một gái) và có một căn nhà cấp 4 ọp ẹp. Dự định của ông ta là sẽ để lại căn nhà đó cho con trai làm của hồi môn, còn ông ấy lê cái thân già và hai bàn tay trắng đến ở với nàng trong căn nhà của nàng. Mọi tài sản ông ta để lại hết cho con cái rồi, với cái tuổi ấy thì vài năm nữa là về hưu, vậy ra ông ta đang tìm một chỗ dựa đến hết đời đấy chứ? Nàng không cần nghe tiếp, thẳng thừng cự tuyệt.

Mối tiếp nữa là một chàng trai tân, kém nàng 3 tuổi. Chàng này mới tốt nghiệp cấp 3, và hiện tại đang hành nghề tự do, công việc bấp bênh. Còn nghe nói, có lần chàng gây gổ đánh nhau bị đuổi việc cơ. Chuyện cờ bạc, lô đề nợ nần với chàng là chuyện như cơm bữa.

Mọi người cứ vun vào cho nàng, bảo là trai tân đấy, lấy được chồng trẻ sướng còn gì bằng. Rồi thì là có tiền thì đầu tư cho chàng quả xe, chàng đi học lái về làm nghề lái xe cũng ngon. Nàng choáng váng, gạt ngay không cần suy nghĩ.

Người thứ 4 nàng được giới thiệu là một chàng 43 tuổi, hiện đang thất nghiệp. Tình sử hôn nhân thì đã qua 2 đời vợ nhưng không nuôi con riêng của vợ nào mà chỉ nhận trách nhiệm chu cấp. Nàng nghe đến 2 đời vợ là đã sợ mất mật, không dám nghĩ tiếp đến những vấn đề khác nữa.

Ngoài mặt nàng không tỏ thái độ gì nhưng trong bụng thì nàng đang dở khóc dở cười và bực bội lắm đấy! Giờ nàng đã hiểu, mọi người nghĩ rằng những đối tượng trời ơi đất hỡi đó rất “xứng đôi vừa lứa” với nàng, vì nàng ế xừ nó rồi, còn gì mà kén chọn. Có chồng là may lắm rồi còn gì nữa!?! Hóa ra giá trị của gái già trong mắt thiên hạ lại bèo đến thế. Và giá trị phụ nữ hóa ra là bị giảm dần theo tuổi tác mà không được tính bằng những cái khác.

Nhưng mặc ai nói gì thì nói, nàng quyết không vơ bừa đâu, già thì già. Nàng kệ! Nhất là không lấy chồng chứ không kiểu lấy cho có tấm chồng.

Gái già chọn chồng 2
Hai năm sau, năm nàng 38 cái xuân xanh chẵn thì nàng mới lên xe hoa lần đầu. Chú rể của nàng là trai tân hẳn hoi, kém nàng một tuổi, có bằng tiến sĩ ở nước ngoài (Ảnh minh họa)

Hai năm sau, năm nàng 38 cái xuân xanh chẵn thì nàng mới lên xe hoa. Chú rể của nàng là trai tân hẳn hoi, kém nàng một tuổi, có bằng tiến sĩ ở nước ngoài. Chàng tuy không kiếm được thật nhiều tiền nhưng nàng đâu cần, 2 người chung sức thì cuộc sống gia đình vẫn rất ổn. Đặc biệt, chàng đối xử với vợ con cực kỳ chu đáo vì chàng hiểu rõ giá trị của nàng mà - một người phụ nữ có học thức, có công việt tốt và có sự chín chắn, đằm thắm.

Nhưng nàng chẳng bao giờ phải cảm ơn chồng về chuyện “chống ế” giúp mình đâu! Một người đàn ông tử tế và chín chắn dư biết giá trị của một người phụ nữ là thế nào. Còn những kẻ chọc ngoáy, dè bỉu chỉ vì nàng già thì nàng cũng chẳng cần bận tâm đến cho mất thời gian. 

Nàng gái già thì đúng là già thật đấy, nhưng trong công cuộc chọn chồng thì nàng vẫn là phải kiêu!!
Read more…

Xin lỗi em - Người con gái anh yêu

10:20 PM |
Nằm bên em, anh cảm nhận được hơi thở đầy sợ sệt. Thi thoảng em nén một tiếng nấc. Anh biết, em đang kìm nén để những giọt nước mắt không trào ra. Nó sẽ rơi xuống vòng tay anh và anh sẽ biết rằng em đang lo sợ. Sự lo sợ giống 5 năm về trước.

Em sợ khoảnh khắc này sẽ là cuối cùng và rồi anh lại buông tay. Xin lỗi em, người con gái anh yêu. Sự hèn nhát năm xưa của anh đã khiến chúng mình đánh mất 5 năm trong đau khổ. Nỗi sợ của em bây giờ có lẽ còn nhiều hơn ngày trước bội phần. Nhưng hãy cứ nắm chặt tay anh em nhé, vì anh bây giờ…không phải là anh của ngày xưa.

Chúng mình là mối tình đầu của nhau và có lẽ cũng sẽ là mối tình sau cùng. Đã gần 10 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên anh nói lời tỏ tình, cảm giác yêu em vẫn nhiều và đong đầy như thế. Nó chỉ ngày một lớn dần lên chứ không hề vơi cạn. Giá mà anh dũng cảm, bảo vệ tình yêu này tới cùng thì có lẽ anh đã không đẩy em vào một bi kịch khác, đã không để tình yêu này gián đoạn bao năm qua và để em khóc cạn nước mắt vì đau khổ. Sự đớn hèn của anh đã làm hỏng tất cả, đã đánh mất tình yêu của mình.

Khi ba mẹ ngăn cản tình yêu của chúng mình, anh đã là người lưỡng lự. Chính sự không quyết đoán của em đã là một cú đánh quá lớn vào niềm tin nơi em. Em đã trao anh mọi thứ và thứ quan trọng nhất đó chính là niềm tin. Niềm tin rằng anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của hai đứa tới cùng dù phía trước có quá nhiều khó khăn. Nhưng rồi khi tình yêu bị ngăn cản, anh đã lo sợ và nghĩ tới chuyện đầu hàng. Sự hèn nhát đó của anh khiến em ra đi…Em chia tay anh không phải vì không dám vượt qua những khó khăn mà vì em không còn muốn cố gắng bên một người đàn ông đớn hèn như anh.

 Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình (Ảnh minh họa)

Em vội vã lấy chồng như để trả thù một kẻ kém cỏi là anh. Nhưng anh hiểu, từ sâu thẳm trong lòng em, việc em cưới một người đàn ông không yêu nhanh chóng là để xoa dịu đi nỗi đau mà em phải chịu đựng từ tình yêu mà em dành cho anh. Hơn 5 năm yêu nhau vậy mà cuối cùng anh lại là người từ bỏ. Anh không cho em nghị lực để bước tiếp vì thế mà em rẽ sang một con đường khác. Em làm mọi thứ trong sự giận dữ, cái đầu không tỉnh táo và con tim quá nhiều thương tổn.

Trước ngày em cưới, anh đã nhận ra mình quá sai lầm. Anh say mèm và sống như một kẻ bất cần đời, chìm ngập trong rượu. Anh say để quên đi hình bóng em, để không nhớ tới sai lầm của mình khi đánh mất em. Cái suy nghĩ phải giữ em đã xuất hiện trong đầu anh nhưng một lần nữa anh lại đớn hèn. Anh chấp nhận nhìn em lên xe hoa, mặc váy trắng tinh khôi và thành vợ một người đàn ông khác. Anh tin rằng, đêm hôm ấy, cả anh và em đều khóc vì một nỗi xót xa…

Hơn 5 năm kể từ ngày em rời xa, kể từ ngày em thành vợ kẻ khác anh cứ cố làm cho trái tim mình lành lại nhưng không thể. Anh bị dằn vặt về sự hèn nhát của mình nên đã để mất em…Đêm nào anh cũng nghĩ về em và thiếp đi trong một sự quặn thắt nỗi đau. Bố mẹ anh không còn nhắc tới hai chữ “cưới vợ” trước mặt anh vì anh chỉ còn là một cái xác không hồn. Anh vẫn không thể quên em! Anh đã cố thử hẹn hò, thử gặp gỡ nhiều cô gái khác nhưng đều không được. Ở bên họ, điều duy nhất xuất hiện trong anh là hình bóng của em. Và anh lại quay về với một trái tim chỉ có hình em trong đó.

Có đôi khi anh vẫn tự hỏi, em hạnh phúc không? Anh lại tự trấn an mình rằng em nhất định sẽ vui vẻ. Điều đó làm anh thấy ấm lòng hơn khi nghĩ về em. Vậy mà, một chiều mùa thu, em đã xuất hiện trước mặt anh. Gương mặt em không còn là cô gái trẻ trung ngày nào, không còn nụ cười tươi rói mà mỗi lần nhìn vào đã tiếp cho anh sức lực. Đôi mắt em đẫm lệ buồn, nét mặt không còn có thể rạng ngời…Mọi thứ về em khác quá nhiều nhưng anh cảm nhận được rằng, trái tim thì vẫn vẹn nguyên như ngày xưa…

Vậy là em đã ly hôn. Một cuộc hôn nhân vội vã chỉ để lấp chỗ trống, để chứng minh cho người kia thấy rằng anh đã sai khi mất tôi đã làm khổ em. Em không tìm thấy tình yêu trong cuộc hôn nhân đó vì trái tim em còn nặng hình anh. Càng nghe em nói về những gì em đã trải qua, anh càng cảm thấy xót xa và tự trách chính mình đã làm khổ cả hai đứa.

Đêm nay mình bên nhau, em nằm trọn trong vòng tay anh. Em không để nước mắt lăn dài. Em vẫn can trường như ngày xưa, như cái ngày mà em bị ba mẹ anh phản đối còn anh thì im lặng sợ hãi. Anh ôm em vào lòng. Hãy ngủ đi, một giấc ngủ thật dài, cơn ác mộng đã qua rồi. Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình…
Read more…

Truyền thuyết Valentine 14/2

11:56 PM |
Thật tuyệt vời khi hôm nay khi được truyền thuyết valentine. Biết được tại sao 14/2 lại là ngày Valentine? Biết tại sao ngày này con gái lại tặng Socola cho các chàng trai để thể hiện tình cảm...

Ngày xưa, có một cô gái không có gì nổi bật ngoài tay nghề làm bánh. Cô yêu thầm một chàng trai giỏi săn bắn ở trong làng. Biết mình không xứng với anh, cô ngày ngày chỉ âm thầm dõi mắt nhìn, chẳng bao giờ dám đến gần. Anh lúc nào cũng được vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp.


Cho đến một ngày kia, chàng trai trong lúc đi săn đã vô tình bắn vào cánh của vị thần Cupid đang ngủ trên cây vì tưởng đó là một chú chim. Thần Cupid nổi giận vô cùng, liền lấy đi trái tim của chàng trai, khiến anh ta không thể tiếp tục làm người được mà hóa đá. Chưa nguôi giận, Cupid còn cho mọc xung quanh một loài hoa trắng có gai sắc nhọn, để không ai có thể đến gần. Chàng bị bỏ rơi ở trong khu rừng, chẳng ai còn quan tâm đến chàng ngoài cô gái làm bánh.

Mỗi ngày cô đều đến thăm bức tượng đá. Chàng trai vốn là người hoàn hảo, dù bị biến thành đá nhưng vẫn đẹp vô cùng. Đáng tiếc, anh ta bị lấy mất trái tim, trên ngực có lỗ hổng, mất đi sự hoàn hảo, khiến cô gái đau xót. Cô về nhà, tỉ mỉ làm một cái bánh cứng hình trái tim. Vì cô gái làm bánh xuất phát từ trái tim của mình, nên tuy cứng nhưng có vị vô cùng ngọt ngào. Làm xong, cô gái đem đặt vào lỗ trống trên ngực chàng trai.

Nhưng hôm sau, cái bánh ở lỗ trống lại bị thần Cupid lấy đi, khiến bức tượng đá tiếp tục mất đi sự hoàn hảo của mình. Cô gái lại làm một cái khác, kiên trì từ ngày này qua ngày khác.

Nhưng muốn đến gần chàng trai, cô gái phải nhổ hết mấy cây hoa trắng có gai kia đi. Loài cây này càng dùng dao chặt đi, lại càng đâm chồi nhiều hơn. Cách duy nhất là dùng tay nhổ nó lên. Đôi tay của cô bị gai đâm chảy máu, những giọt máu rơi vào những cánh hoa trắng khiến chúng biến thành màu đỏ và đặc biệt là càng trở nên nở rộ đẹp hơn trước.

Sự kiên trì của cô gái cuối cùng đã được đền đáp, lỗ hổng trên ngực chàng trai mỗi ngày một nhỏ lại. Cho đến khi lỗ hổng còn rất nhỏ, cô đã đặt miếng socola cuối cùng vào, và chàng trai đã sống lại.

Cô gái kiên trì 142 ngày khiến thần Cupid cảm động, biến những mẫu socola dần trở thành trái tim chàng trai và tha thứ anh ta.

Chàng trai tuy bị biến thành đá nhưng khi trái tim gần trở lại ,ngày ngày vẫn cảm nhận được tình cảm của cô gái dành cho mình, cho nên đã yêu cô. Khi anh ta sống lại, những cây hoa trắng đầy gai đã hóa thành đỏ thẩm. Chàng ngắt những bông hoa đó và cầu hôn cô gái. Họ sống với nhau thật hạnh phúc.

Cho nên người ta lấy ngày 14 tháng 2 làm ngày lễ tình yêu, biểu hiện số ngày cô gái đã kiên trì để chàng trai sống lại. Ngày 14 tháng 2, con gái tặng socola cho con trai.

Bắt nguồn từ truyền thuyết này, có nhiều bạn gái khi yêu thầm một bạn nam nào đó, mỗi ngày đều lén lút đặt trong hộc bàn người ấy một thỏi socola nhỏ. Đủ 142 ngày, vào lễ valentine, người con trai ấy sẽ bị tình cảm của bạn chinh phục.
Read more…

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn

8:40 PM |

Linh cho biết, nhiều người xung quanh xầm xì khi họ chênh lệch khá nhiều. "Họ nói rằng mình sẽ không giữ được một người yêu đẹp trai như thế", cô nói.

 

Nàng là nhân viên pha chế đồ uống, chàng là anh giữ xe đẹp trai, ga lăng. Họ gặp nhau khi cùng trở thành phục vụ tạm thời cho quán cà phê mới mở của một người thân. Những cuộc gặp gỡ thoáng qua, các câu chuyện ngắn ngủi được khơi lên giữa cô pha chế và anh giữ xe lại khiến lòng trẻ nở hoa phơi phới. Họ nhận ra trái tim mình rung động và dường như đã yêu...

Người con gái trong chuyện tình ấy chính là Hứa Mỹ Linh, 23 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Nửa còn lại của cô là Dương Ngọc Sinh, 23 tuổi, hiện học ngành cơ kỹ thuật ở TP.HCM. Ba mùa valentine trôi qua, họ vẫn hạnh phúc bên nhau và thầm cảm ơn duyên phận đã run rủi cho mình gặp gỡ.

Cặp đôi Mỹ Linh và Ngọc Sinh.
 
Dù không sở hữu nhan sắc nổi bật nhưng Mỹ Linh vẫn hạnh phúc bên cạnh chàng hoàng tử điển trai và có một chuyện tình đẹp như mơ khiến nhiều cô gái thầm ao ước.

- Trong tình yêu, người ta thường bảo càng trái dấu thì sẽ càng hút nhau, hay “ghét của nào trời trao của đó”, chân lý này vận vào tình yêu của Linh và người ấy có đúng không? 

- Câu nói này dường như là để chỉ tình yêu của bọn mình. Hai đứa gần như trái ngược hoàn toàn với nhau về sở thích và tính cách. Sinh rất thích chơi nhạc và hát, hầu như cậu ấy chơi được hết các thể loại nhạc cụ phổ biến. Trong khi đó, mình không quan tâm đến âm nhạc và hát siêu dở.

Mình là rất thích đọc truyện, xem phim và chơi game nhưng cậu ấy thì ghét những thứ đó. Cậu ấy có thể ngồi hàng giờ để giảng giải cho mẹ mình cách sử dụng máy tính bảng hay say mê xem một trận bóng trong khi với mình, 5 phút thôi cho những chuyện ấy cũng là quá đủ.

Tính Sinh trầm, còn mình lại sôi nổi. Ngay cả mỗi lần hai đứa cãi nhau, Sinh chỉ muốn im lặng đi ra một góc ngồi, trong khi mình muốn cho ra ngô ra khoai mới thôi. Mình lại còn nóng tính nữa, mỗi lần có chuyện không vừa ý là cáu, bao giờ Sinh cũng là người xoa dịu, giúp mình lấy lại bình tĩnh.

- Có nhiều khác biệt như thế, vậy đã bao giờ Linh hỏi Sinh yêu mình vì điều gì?

- Ngoài việc không có bất kỳ điểm chung nào ở tính cách, sở thích, Linh còn nhận ra sự chênh lệch quá lớn ở ngoại hình, chàng điển trai - nàng chẳng xinh, chàng cao ráo - nàng lùn tịt nên không thể có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Khi hai đứa đã yêu nhau, rất nhiều lần Sinh nói với Linh rằng cũng chẳng biết vì sao yêu Linh nữa, chỉ là cảm thấy muốn được nói chuyện với Linh hàng ngày, muốn ở bên cạnh và chăm sóc cho Linh thật chu đáo.

Lý do tưởng chừng đơn giản ấy nhưng lại có ý nghĩa hết lớn trong cuộc đời Linh. Linh bắt đầu tin vào sự run rủi của số mệnh và tình yêu đôi khi chỉ là lý lẽ của trái tim mà con người có cố hiểu cũng không thấu hết.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 2
Sinh cao 1m75 trong khi Linh chỉ vừa tròn 1m5, cô luôn cảm thấy mình bé nhỏ, được bảo vệ khi ở cạnh người yêu.
 
- Hiện giờ, sự tự ti về chênh lệch ngoại hình có còn theo bạn?

- Không thể vứt bỏ hẳn suy nghĩ ấy, không ít lần sự lệch pha này ngăn cản mình suy nghĩ xa hơn về tương lai tình yêu của hai đứa. Nhưng tình yêu luôn mang đến cho mình nhiều thứ phải bận tâm hơn thay vì chỉ ngồi trước gương và nghĩ về nhan sắc.

Từ khi biết bọn mình yêu nhau, nhiều người xung quanh cũng xầm xì bàn tán, họ nói rằng mình sẽ không giữ được một người yêu đẹp trai như thế, nhưng sau 3 năm bên nhau, trải qua nhiều sóng gió cùng nhau, mình đã không còn bận tâm về những lời nói ấy.

Thiết nghĩ, nếu Sinh không thật sự yêu mình thì cậu ấy dù có đẹp trai hay xấu trai đi nữa, sớm muộn cũng sẽ buông tay mình mà đi. Trong tình yêu, phải hiểu nhau và tin nhau, đó là điều Sinh và mình luôn tự nhủ.

- Ba năm bên nhau, ngọt bùi đã trải, sóng gió đã từng, vậy giai đoạn nào trong tình yêu khiến Linh lo lắng mình sẽ buông tay nhất?

- Đó là khoảng thời gian hai đứa yêu nhau được 2 năm, Linh rời Việt Nam sang Úc du học. Yêu xa quả là điều khó khăn, lúc mới qua, Linh vui thú với những điều mới mẻ mà quên mất rằng Sinh ở Việt Nam luôn mang theo cảm giác cô đơn, trống vắng vì xa người yêu. Sự khác biệt trong cuộc sống, cách sinh hoạt, múi giờ khiến cả hai dễ cáu giận và một chuyện dù cỏn con cũng biến thành to tát, không thể cùng nhau ngồi lại giải quyết như khi cận kề.

Đã có lúc, Linh tưởng như mình sẽ buông tay. Nhưng cũng chính trong giây phút quyết định chấm dứt tình yêu 2 năm khi ấy với Sinh, Linh mới chợt nhận ra mình yêu Sinh đến nhường nào và không thể quên cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau của cậu xoa dịu mình mỗi lúc nóng giận. Và thế là, Linh đã cố vùi đầu vào học thật nhiều, thật nhanh sao cho thời gian trở về Việt Nam được rút ngắn đến mức tối đa.

- Kết quả của những nỗ lực ấy ra sao?

- Chỉ một năm sau, mình đã hoàn thành xong khóa học tại Úc và bí mật trở về Việt Nam, đem lại bất ngờ lớn cho Sinh.

Hôm ấy, mình giả vờ bảo với Sinh mình đi Melbourne chơi, vì điện thoại mất sóng nên đừng liên lạc, nhưng thật ra, mình đang bí mật về Sài Gòn. Còn nhớ, trước hôm ấy một ngày, cả hai đứa đang giận nhau nên Sinh cứ liên tục nhắn tin tranh luận. Về đến Sài Gòn, Linh nhờ mẹ gọi điện thoại cho Sinh vờ như có việc nhờ cậu giúp đỡ, Sinh tức tốc chạy đến nhà và lúc cánh cửa hé mở, mình bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu ấy, nở một nụ cười. Sinh đứng sững một lúc rồi bất ngờ ôm chầm lấy mình. Cả hai cười trong sung sướng, hạnh phúc, quên mất cả giận hờn.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 3
Hạnh phúc hội ngộ khiến cặp đôi quên đi những ngày xa cách, giận hờn.
 
- Yêu một chàng đẹp trai, Linh có thấy khổ không?

- Bạn bè mình thường bảo con gái nên chọn người yêu mình chớ chọn người mình yêu và đương nhiên, những anh chàng tốt mã thì lại càng khó giữ, thường không hay chung tình. Nhưng Sinh cho mình tin rằng, cậu khác hẳn trong số những người ngoài kia.

Dù xung khắc trong cách nghĩ - cách sống, lúc nào cũng cãi nhau như nước với lửa, nhưng Sinh rất tôn trọng mình, cậu ấy chưa bao giờ nói nặng hoặc bắt mình phải làm theo ý cậu. Ba năm yêu nhau, S inh chưa khi nào khiến mình buồn lòng vì sự xuất hiện của người thứ 3.Tình yêu của cậu ấy phần nào lay chuyển bản tính mạnh mẽ trong mình, Linh bắt đầu trở nên mềm mại hơn, cố gắng nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy từng ngày. Hoàn thiện hơn để yêu nhau, không khi nào là khổ cả.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 4
Cả hai rất thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp khi ở bên nhau.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 5
Những chuyến du lịch khiến Linh và bạn trai có thêm cơ hội hiểu nhau, gần nhau hơn.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 6
Chênh lệch về ngoại hình không ngăn được tình yêu mãnh liệt họ dành cho nhau.

Chuyện tình của chàng đẹp trai và cô gái nấm lùn 7

Read more…

Chỉ có gái còn trinh mới xứng đáng làm vợ tôi

10:58 PM |
Vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh. Tôi thế này mà phải dùng lại hàng dùng rồi của thằng khác sao?! Đó là những suy nghĩ chắc nịch của tôi 5 năm về trước. Nhưng hiện tại, nó đang bị rung rinh.

Tôi hiểu cách nhìn phụ nữ khi anh gặp hết cô này đến cô kia toàn là dạng đào mỏ. Chán lắm anh ơi. Tôi cũng hơn 30 rồi, cũng gặp không thiếu hạng gái như vậy. Nhưng duy chỉ có 1 cô bạn gái khiến tôi cứ phân vân suy nghĩ, nuối tiếc và có 1 chút gì đó là oán hận chính bản thân tôi nữa.

Tôi thấy anh đã chia tay bạn gái vì 1 lý do trời ơi đất hỡi như tôi ngày xưa. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn ăn không ngon, ngủ không yên khi nhớ vể cô ấy. Anh xem qua chuyện của tôi rồi suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này mình phải hối hận vì đánh mất đi người tốt thật sự với mình.

Tự nhìn nhận về bản thân, tôi là 1 người thành đạt và cũng khá là có ngoại hình. Là đàn ông, khi đạt được công danh và tiền bạc theo ý mình rồi thì tôi bắt đầu để tâm đến chuyện gia đình.

Tôi từng trải qua không ít mối tình, từ những cô gái tuổi teen cho đến những cô đang có việc làm ổn định. Càng trải qua nhiều mối tình, tôi càng chán ngán. Con gái thời nay sao mà dễ trao thân cho người ta thế. Tặng cho vài món quà đắt tiền thì việc lên giường trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.

Và vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh. Tôi thế này mà phải dùng lại hàng xài rồi của thằng khác sao?! Đó là những suy nghĩ chắc nịch của tôi 5 năm về trước. Nhưng hiện tại, nó đang bị rung rinh.


Và vì quá dễ dàng nên tôi biết chắc đó đều là "hàng" dùng rồi cả. Lấy vợ là phải lấy vợ còn trinh (Ảnh minh họa)

5 năm trước, tôi quen em khi em chuyển ra làm ở chi nhánh công ty tôi ở Hà Nội. Em không đẹp như những cô hot girl son phấn lòe loẹt như bây giờ, cũng không phải dạng đanh đá mà giả ngoan hiền như phần lớn các cô gái khác. Em tự nhiên như 1 cơn gió nhẹ thoáng qua. Và em cũng như gió, chỉ thoáng qua đời tôi thật chóng vánh.

Tại thời điểm đó, tôi không để mắt lắm tới em. Em không quá sắc sảo, không bắt mắt, không nói líu lo linh hoạt nhưng những cô gái khác. Em khá là mờ nhạt trong mắt tôi. Nhưng làm việc chung với em ngày qua ngày, tôi không thể không dành một sự chú ý đặc biệt cho cô gái miền Nam này.

Và khi tôi chú ý đến em, tôi biết rằng tôi muốn em. Và khi tôi muốn bất cứ thứ gì, tôi sẽ tìm mọi cách để có nó cho bằng được. Với bao nhiêu kinh nghiệm tình trường, em đã sà vào lòng tôi sau 5 tháng.

hành thật mà nói, đó là khoảng thời gian lâu nhất tôi từng bỏ ra để cưa 1 cô gái. Nhưng thời gian càng lâu, tôi càng cảm thấy trân trọng em và những tình cảm đó. Hơn nữa, tôi đã quan sát và nhận thấy em sống kín tiếng, khẽ khàng và duyên dáng. Tôi chắc mẩm em đủ chuẩn làm vợ tôi rồi.

Quen với em tôi không tốn tiền quà cáp nhiều như với những cô gái khác. Em giản dị và chân thật. Đó cũng là lần đầu tôi có cảm giác hạnh phúc, sung sướng khi yêu một người con gái.

Sau 6 tháng, tôi cũng dụ dỗ được em lên giường. Lúc này tôi điên tiết khi phát hiện em chẳng còn cái ngàn vàng như tôi vẫn nghĩ. Người con gái tôi vẫn luôn tôn sùng là thánh thiện đã dơ bẩn rồi. Trong lúc giận quá mất khôn, tôi đã bạt tai em. Giờ nghĩ lại, tôi hối hận vô cùng.

Sau lúc đó, đối với tôi, em chỉ như là cái nhà vệ sinh công cộng để tôi xả lúc buồn chán. Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của em lúc đó, nhưng thật lòng, tôi vẫn không thể lý giải được những suy nghĩ ẩn sâu trong đó. Đó không phải là nỗi sợ hãi khi bị tôi phát hiện là em không còn trinh, cũng không phải là sự giận dữ. Có lẽ đó là thất vọng đan xen vào hàng tỉ tỉ các thứ cảm xúc khác mà thằng đàn ông ngu muội như tôi không thể nào biết hết được.
Và em xin về làm lại ở chi nhánh trong Nam. Em ra đi không lời báo trước. Hay có lẽ là do tôi đã không cho em cơ hội để nói. Tôi đã chẳng hề quan tâm. Lúc em vừa đi, tôi cảm thấy thanh thản, mãn nguyện và tự đắc với ý nghĩ làm em phải xấu hổ vì tấm thân dơ bẩn của mình.

Nhưng từ từ, cảm giác trống vắng làm tôi không thể thoải mái và thoả mãn được quá lâu. Mọi thứ xung quanh đều làm tôi nhớ đến em. Lúc đó, tôi cứ nghĩ mình quá căm phẫn khi bị em lừa đau như thế nên mãi vẫn chưa quên được.

Không lâu sau đó, tôi lại lao vào công cuộc tìm kiếm vợ trinh 1 cách vô nghĩ. Với tôi lúc đó, vợ tôi chỉ cần là phụ nữ không xấu và phải còn trinh là đủ. Trời thương nên đã cho tôi gặp được. Niềm hoan hỉ khi là người đầu tiên của 1 đứa con gái khiến tôi tự mãn vô cùng. Cô bé này cũng biết rõ mình đã đủ tiêu chuẩn làm vợ tôi nên cũng nhắc khéo không ít lần. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại chần chờ, dây dưa, kéo dài thời gian như thế.

Ông trời cũng quả trêu ngươi người ta. Vừa sau Tết, tôi có chuyến công tác phải vào thăm chi nhánh trong Nam. Và đúng như tôi nghĩ, tôi lại gặp em. Tôi cứ tưởng em sẽ gầy gò, héo úa, sẽ nhục nhã ê chề khi gặp tôi. Tôi tưởng em sẽ không dám nhìn tôi vì sự xấu hổ đã dám dâng lên cho tôi tấm thân không còn trong trắng đó.

Nhưng không, em xinh đẹp hơn trước, tươi vui hơn trước. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, kiêu hãnh và tự tin làm tôi có chút lúng túng. Tôi đã nghĩ, dù gì cũng chỉ là hàng đã qua sử dụng, không phải tiếc là gì, còn một cô vợ còn trinh đang chờ mình về cưới cơ mà.

Nghĩ đến đó, bỗng như tôi hơi chột dạ và nhói lòng. Tối hôm đó, tôi nằm mơ tôi lấy vợ, và vợ tôi chính là em. Rồi tôi nghe tin là em sắp cưới. 2 tuần nữa là em lên xe hoa. Trong tôi lúc này ngổn ngang với những suy nghĩ trái ngược nhau. Tôi đau lòng, tôi tiếc nuối, tôi bực mình vì người phụ nữ của tôi sắp thuộc về người khác và tôi khinh rẻ cặp đôi đó.

Tôi nhìn thấy em tay trong tay, tươi cười với chồng sắp cưới mà sôi máu lên. Ai cho phép em được lấy người khác chứ? Đúng là thứ con gái lăng loàn. Đã từng là của tôi, giờ lại sắp dâng hiến cho thằng khác. Tôi khinh em. Và tôi cũng khinh rẻ chồng tương lai của em.

Tôi cười thầm cho số phận của 1 thằng đàn ông đi làm bò nhai lại. Nhưng càng tìm nhiều từ ngữ để chửi bới em, lòng tôi lại càng nhói, càng đau thắt lại. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Trong 1 phút mất khôn, tôi đã hẹn riêng chồng tươi lai của em ra 1 góc "khuyên giải".

Tôi nói cho anh ta biết em đã từng thuộc về tôi, và lúc đó em đã không còn trinh trắng. Tôi "khuyên" anh ta nên bỏ em đi, đừng lấy cái thứ như vậy làm gì. Thật không ngờ, phản ứng của anh ta nằm ngoài dự tính của tôi.

Từng lời từng chữ của anh ta hằn sâu trong đầu của tôi như thế này: "Thì ra anh là người mà bé My từng kể. Nhưng anh tệ hơn so với những gì tôi được nghe nhiều đấy. Nói gì thì nói, tôi cũng phải cảm ơn anh, vì anh buông My ra nên tôi mới có cơ hội tìm được người tốt như My.

Chuyện cũ của My, My đã kể cho tôi nghe hết. Người mà tôi cưới là My của hiện tại, và chung sống với My của tương lai nên tôi không để tâm lắm về chuyện quá khứ cô ấy đã yêu ai như thế nào. Nhưng tôi thành thật khuyên anh là đừng bao giờ đi bêu rếu My như thế nữa. 5 năm trước không phải là đàn ông thì bây giờ cũng nên trưởng thành đi!".

Em xinh đẹp hơn trước, tươi vui hơn trước. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, kiêu hãnh và tự tin làm tôi có chút lúng túng (Ảnh minh họa)

Anh ta nói như vậy là có ý gì cơ chứ? Đồ nhai lại mà còn chê bai ý tốt của tôi sao?! Ấm ức, nhưng từng câu từng chữ cứ in trong đầu tôi, rồi ánh mắt em nhìn tôi ngày xưa cũng ám ảnh tôi từng giờ.

Tôi biết em là 1 người rất tốt, nếu không nói quá là hoàn hảo nhất trong những người tôi từng yêu. Em cũng là người tôi yêu nhất. Và tôi chợt nhận ra, tôi đang ghen, ghen đến điên cuồng vì tôi còn yêu em nhiều lắm.
Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi đã đẩy em ra xa tôi một cách ngu xuẩn, thô bạo với ý nghĩ em càng tổn thương tôi càng vui. Giờ tôi đang cố làm em tổn thương một lần nữa để chồng em bỏ em, và em có thể quay về với tôi. Nhưng anh ta nói đúng, tôi hèn hạ quá. Tôi đã làm mất em vì cái gì thế này?
Read more…

Valentine - Những lời chúc ngọt ngào!

5:40 PM |
"Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước toà và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời..."

1. "Anh đã luôn mơ những giấc mơ thật đẹp, những giấc mơ trong đó có em…Em đến bên anh thật nồng nàn, say đắm như sự sắp đặt của số phận. Trong mơ, anh là người hạnh phúc, và anh cứ muốn kéo dài giấc mơ hạnh phúc ấy, kéo dài mãi mãi…Chúc em yêu một Valentine thật vui vẻ và hãy nhớ đến anh.”

2. Anh sẽ luôn nắm tay em ở chỗ đông người, không phải vì sợ em lạc mất, mà để mọi người nhìn vào trầm trồ rằng “hai đứa nó đang yêu nhau đấy”.

3. Anh sẽ ngồi im nhìn em khóc và làm nhiệm vụ tiếp tế khăn giấy cho em mỗi khi chúng mình xem phim buồn, dù anh thấy cái cảnh ấy chả có gì đáng rỏ nước mắt cả.

4. Trên thiên đường có 10 thiên thần: 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện và 1 thiên thần đang đọc tin nhắn này...

5. Anh sẽ hồ hởi thức dậy vào lúc 4h sáng để nhắn tin cho em rằng: "Anh yêu em nhiều lắm".

6. "Nếu có bản án dành cho anh vì đã yêu em thì anh xin đứng trước toà và nhận bản án chung thân được bên em suốt đời..."

7. "Châu Âu ngủ, Châu Á cũng đang ngủ, Châu Mỹ đang tối dần, chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này đang đọc tin nhắn của anh. Happy Valentine Day."

8. Anh, người yêu của em. Em biết rằng mình đã chờ đợi anh “mấy chục” năm nay và anh cũng như vậy. Chúng ta vẫn tiếp tục cuộc hành trình để cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta nhận ra nhau.

9. Anh yêu! Em yêu anh không vì anh đẹp trai, không vì anh giàu có … mà đơn giản là em yêu anh chứ không vì một lý do nào khác cả. Em không biết sẽ dành tặng cho anh món quà gì vì em nghĩ rằng chúng sẽ không thể hiện hết tất cả tình cảm em dành cho anh.

10. "Trên Trái Đất có 8.000.000.000 người. Và em không hiểu vì sao em chỉ nhắn tin cho mỗi mình anh. Có lẽ vì 7.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được anh."

11. "Thuê bao quý khách đang dùng hiện đang bị 1 thuê bao xinh đẹp khác để ý. Đề nghị quý khách chú ý."

12. Em mong rằng em sẽ nhận được món quà rất lớn từ anh – Đó chính là tình yêu của anh, có được không anh?

13. "Xin chào bạn. Đây là tổng đài tin nhắn. Ấn phím 1 để có 1 lời khen. Phím 2 cho một lời chúc tốt đẹp. Phím 3 cho 1 nụ hôn. Phím 4 cho 1 cuộc hẹn. Nếu muốn tất cả hãy bấm số của tôi".

14. Em xin lỗi anh hôm nay em bị hạn chế nhắn tin cho anh rồi... Hôm nay khám bệnh, bác sĩ bảo em phải hạn chế với những gì ngọt ngọt… mà anh lại ngọt ngào số một. Em đang liều mạng với tin nhắn này đấy. Happy Valentine-Day.

Trong vòng tay của anh, em tìm thấy tình yêu (Ảnh minh họa)

15. "Nếu em là gió… thì tình anh là thảo nguyên mênh mông… Gió có thể vui chơi với mây trắng, đùa giỡn với cánh diều nhỏ…Nhưng gió không thể nhận ra chính mình nếu ngọn cỏ của thảo nguyên không lay động… Em rất vui vì đã có mặt trong giấc mơ của anh - giấc mơ mà anh là người hạnh phúc. Nhưng em mong rằng mình sẽ có mặt trong cuộc sống của anh - nơi mà cả hai chúng ta đều hạnh phúc…Em sẽ nhớ đến anh…sẽ cố nhớ đến anh…Vì em…(Chính em mà thôi)…”.

16. I wanna tell you that you are my life. I love you from bottom of my heart. I can't stay without you. You are my valentine. ==> Em muốn nói với anh rằng anh là cả cuộc đời em. Yêu anh tận sâu thẳm trong trái tim. Em không thể thiếu anh. Anh là tình yêu của em

17. I just want to say that I Love You A lot and I`m Missing You...But i promise that we`ll celebrate this day with lots of love and happiness.... ==> Anh muốn nói rằng anh yêu và nhớ em rất nhiều...Nhưng anh hứa chúng ta sẽ cùng ăn mừng ngày này với thật nhiều tình yêu và hạnh phúc.

18. In your eyes, I see tomorrow...In your arm I found love..Loving you to day and always.  ==> Trong mắt anh, em nhìn thấy ngày mai...Trong vòng tay của anh, em tìm thấy tình yêu. Yêu anh hôm nay và mãi mãi.

19. We've been through a few hard times honey..well..I just want to let all the people to know that you are my only one..I LOVE YOU VERY MUCH. ==> Chúng ta đã cùng vượt qua những khoảng thời gian khó khăn, em yêu. Anh chỉ muốn cho tất cả mọi người biết rằng: em là duy nhất của anh...ANH YÊU EM RẤT NHIỀU.

20. When I first saw you, I saw love. And the first time you touched me, I felt love. And after all this time, you're still the one I love. ==> Lần đầu tiên em nhìn thấy anh..em đã thấy tình yêu...Lần đầu tiên anh chạm vào em...em đã cảm nhận được tình yêu. Và sau những khoảng thời gian đó...Anh vẫn là người duy nhất em yêu.

21. You are the most special person in my life and I love you from the core of my heart. You are there in me, in my thoughts and in my dreams. Without you my life loses its meanings. Even an hour without you causes pain in my heart. I wish we will never part. ==> Em là người đặc biệt trong đời đối với anh và anh yêu em tự đáy lòng. Em ở đây...trong anh, và trong những giấc mơ của anh. Thiếu em..cuộc sống của anh không còn ý nghĩa. Nếu 1 giờ thiếu em..trái tim anh sẽ đau nhói. Anh ước chúng ta sẽ không bao giờ là quá khứ.

22. Nothing gonna change my love for you because you are my soul...  ==> Không gì có thể thay đổi được tình yêu của anh dành cho em, bởi vì em là linh hồn của anh.

23. If I never met you, I wouldn't like you. If I didn't like you, I would not love you. If I didn't love you, I wouldn't miss you. But I did, I do and I will. Love you so much...kisses. ==> Nếu anh không bao giờ gặp em...Anh sẽ không thích em. Nếu anh không thích em...Anh sẽ không yêu em. Nếu anh không yêu em..Anh sẽ không nhớ em. Nhưng anh đã làm...đang làm và sẽ làm. Yêu em thật nhiều...hôn em.

24. I Have A Heart And Its True, But Now Its Gone From Me To You. So Care For It, Just Like I Do, Because I Have No Heart And You Have Two… ==> Tôi có 1 trái tim và nó là sự thật..Nhưng giờ đây nó đã đi theo em. Hãy quan tâm đến nó như anh đã từng làm em nhé..Bởi vì anh không có nó nữa rồi..Và em đã có cả 2.

25. I love now, tomorrow and today, and if God give me the time.. I'll love you 'till the end of my life... ==> Bây giờ anh đã yêu em, hôm nay và ngày mai nữa, và chúa đã cho anh thời gian.. Anh sẽ yêu em đến cuối cuộc đời...
Read more…

Quy trình tỏ tình

12:31 AM |

Hạnh phúc lớn nhất khi yêu là lúc tỏ tình. Giây phút thốt lên “Anh yêu em” dù chưa tới 2 giây nhưng ngốn khoảng thời gian kha khá để thử thách can đảm của chàng trai. Làm sao để có màn tỏ tình ấn tượng nhưng hiệu quả? Cùng tham khảo những gợi ý sau đây nhé.

 

Suy nghĩ tht k
Nếu bn tht s yêu ngưi đó, đng đ mt cơ hi. Nhưng nếu bn chưa chc chn, hãy đ thi gian th thách thêm tình yêu ca c hai. Phương châm “Đánh nhanh rút nhanh” không nm trong cun sách giáo khoa Tình Yêu chương T Tình. Ví dụ bạn có thể liệt kê “vanh vách” những sở thích của nàng trong vòng 10 giây chưa?

S

S quan tâm
Mi cô nàng đu thích đưc khen ngi và quan tâm. Ngoài ra, sự bất ngờ trong từng hành động nhỏ sẽ luôn được cộng điểm lớn. Một chiếc bánh khi phải làm thêm giờ, một tin nhắn động viên đúng lúc sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ. Hãy luôn tìm mt lý do đ tìm gp và bt chuyn vi “mc tiêu” ca bn, hãy ghi nh: Luôn Quan Tâm và Không Lng Câm.


T ánh mt đến trái tim
Khi t tình, hãy dùng mt đôi mt biết nói bên cnh nhng li có cánh. Một bó hoa được gói khéo léo hay chiếc thiệp handmade (dù vụng về) sẽ là những “vũ khí” bí mật. Đặt tình cảm, tấm lòng vào từng hành động là con đường ngắn và bền vững nhất để đi đến trái tim người ấy.

Th


Thc hành và thc hành
Nào, sau khi “hội đủ” các bước trên rồi, giờ thì hãy bắt tay hành động ngay thôi! Lên kế hoạch tỏ tình thật cẩn thận và chu đáo. Có thể tham khảo thêm ý kiến của một vài “quân sư tình yêu”. Tuy nhiên, điều quan trọng là hãy lắng nghe trái tim bạn mách bảo, và cố gắng tỏ ra cho nàng thấy được sự chân thành của mình. Ngoài ra, yếu tố bất ngờ cũng là một “gia vị” rất hấp dẫn cần được đầu tư đấy nhé!

Read more…

Tôi sẵn sàng quỳ xuống cầu xin em tha thứ

9:47 PM |

Tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Và bây giờ thì tôi kết thúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi chưa được một con trăng cũng giống như cách những con thiêu thân đã chết.

Tôi sẵn sàng quỳ xuống cầu xin em tha thứ…

Tôi tự cốc vào đầu mình, tự mắng mình là “thằng ngu”, tự trừng phạt bằng cách nhốt mình trong phòng và nhịn ăn… Thế nhưng tôi thấy bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho Ngọc Hân. Tôi đáng bị nhiều hơn thế.

Thanh Sa đã bỏ tôi. Nàng bỏ tôi đúng lúc tôi đang ngủ mơ trong niềm hạnh phúc bất tận vì vừa cưới được cô vợ trẻ đẹp, hiền ngoan. Ai cũng nói thế. Người ta chúc mừng tôi, tung hô, ca tụng tôi là tu mấy kiếp mới gặp được người như vậy. Tôi ngất ngây trong niềm hoan lạc, tự thấy mình hoàn toàn xứng đáng với những lời ca tụng ấy.

Thanh Sa rất đẹp. Giữa chúng tôi không phải tình yêu sét đánh mà là “ghét của nào, trời trao của ấy”. Gặp nhau lần đầu, chúng tôi tranh luận nảy lửa về dại khôn trong kinh doanh. Nàng ca tụng những người “không bỏ ra đồng vốn nào cả mà thu về bạc tỉ”, trong khi tôi đả kích thậm tệ những kẻ mồm mép, kinh doanh bằng nước bọt núp dưới chiêu bài “môi giới”. Khi ấy trong mắt tôi, nàng là một người giỏi kinh doanh, thức thời; đặc biệt là rất xinh đẹp, khôn khéo.

Tôi bắt đầu thích những lý lẽ của nàng. Tôi thấy nàng thật thông minh, sắc sảo. Nàng đã chinh phục tôi bằng những thứ đó và nhan sắc rực rỡ của mình. Tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Và bây giờ thì tôi kết thúc cuộc hôn nhân ngắn ngủi chưa được 1 con trăng của mình cũng giống như cách những con thiêu thân đã chết.

Điều tôi ân hận nhất trong chuyện này không phải là tốn kém thời gian, công sức, tiền bạc vì một người không xứng đáng mà tôi ân hận vì đã đánh mất người bạn tình thủy chung của mình. Tôi đã bỏ Ngọc Hân ngay khi nhận ra mình bị Thanh Sa hút hồn. Tôi bảo cô ấy: “Đừng hỏi tại sao người đàn ông yêu người này mà không yêu người kia. Anh biết là anh có lỗi nhưng chuyện tình yêu ai mà biết được? Với Thanh Sa, anh có những cảm giác mà chưa bao giờ có với em”.

Tôi nhớ khi ấy em đã bậm môi, cố không khóc trước mặt tôi. Em bảo rằng tôi đã nợ em một món nợ ân tình mà không bao giờ có thể trả được. “Làm sao anh có thể trả cho em 8 năm chờ đợi? Em không ngờ tình cảm mà chúng ta vun đắp 8 năm qua lại bị anh vứt bỏ không thương tiếc như vậy. Từ giờ trở đi, em coi như chưa bao giờ quen biết anh”. Em nói vậy rồi bỏ đi.

Tôi nhớ hôm đó đã nhìn theo em rất lâu và tự hỏi: Chẳng biết rồi đây có ai lấy em không? Có thể có mà cũng có thể không bởi nhân duyên đối với một người phụ nữ rất vô chừng. Không như đàn ông có thể lấy vợ trẻ đẹp mà không hề phải lo lắng về tuổi tác…

29 tuổi, Thanh Sa đang ở độ tuổi chín muồi của nhan sắc, trí tuệ và sự nồng nàn…
 Rời bỏ Ngọc Hân, tôi tự do ngụp lặn trong hạnh phúc vừa chợt đến với mình. 29 tuổi, Thanh Sa đang ở độ tuổi chín muồi của nhan sắc, trí tuệ và sự nồng nàn… Tôi mê mẩn nàng một phần cũng chính là vì những thứ mà nàng đạt đến mức điêu luyện trong tình yêu. Nàng cho tôi những thứ mà Ngọc Hân không bao giờ có thể cho tôi bởi em quá đoan chính. Trong khi đó Thanh Sa đã có một đời chồng. Nàng hiểu rõ mọi ngóc ngách của những cơn hoan lạc và biết cách để tôi phải bám riết lấy nàng.

Mẹ tôi bảo: “Con lớn rồi, làm sao coi được thì làm nhưng tình yêu chóng đến thì cũng chóng đi. Cả đời kiếp sau con có làm thân trâu ngựa cũng không thể trả hết nợ nần mà nhà mình nợ Ngọc Hân”. Tôi không chịu: “Mẹ nói gì kỳ vậy? Tại cổ tự nguyện chớ con có bắt ép đâu?”. “Nói vậy mà nghe được sao con? Nếu mày không hứa hẹn thì làm sao nó chờ đợi tới 8 năm? Mà trước nay mẹ đã quen coi nó như dâu con trong nhà, cái gì nó cho cũng lấy, quà cáp nó mang sang cũng nhận. Không mắc nợ người ta là gì?”.

Tôi thì nghĩ khác. Ai biểu Ngọc Hân “ngu ráng chịu”. Tôi có xin, có vay mượn gì đâu? Cô ấy tự nguyện mà… Nhớ hồi mới quen, em có bảo thầy bói nói em khổ vì tình, em chắc mẻm đó là khổ vì tôi nên chấp nhận tất cả. Chưa bao giờ em biết đòi hỏi một điều gì bởi nhà em rất giàu. Dù chưa cưới xin do tôi cứ lần lựa vì em mắc một chứng bệnh từ nhỏ làm teo buồng trứng, không sinh nở được, nhưng em đối với tôi như một người vợ hiền, với mẹ tôi như một cô dâu thảo; đến nỗi nhiều khi tôi nghĩ em mặc nhiên là của tôi, như cái điện thoại, tivi, tủ lạnh trong nhà, chẳng cần phải quan tâm xem nó còn hay mất, hư hỏng hay vẫn chạy tốt; có cần bảo trì, sửa chữa gì hay không…

Giờ thì tôi mất cả chì, lẫn chài. Sau đám cưới gấp gáp, chúng tôi đi tuần trăng mật Hạ Long 1 tuần; tuần lễ sau thì về bên nhà vợ ở Bình Định. Tuần thứ ba vợ tôi dốc hết tiền mừng cưới mua một chiếc nhẫn kim cương. Sang tuần thứ tư, mới đầu tuần nàng đã gói ghém đồ đạc: “Em đi công tác. Anh ở nhà tự lo nhé”. Tôi hỏi Thanh Sa đi đâu và đi bao lâu thì nàng ỡm ờ: “Còn chưa biết. Có gì em sẽ gọi điện thoại cho anh”.

Nàng đi rồi tôi mới phát hiện tất cả đồ đạc của nàng cũng biến mất, chẳng để lại dấu vết. Thậm chí, cả cái bàn chải đánh răng, đôi dép mang trong nhà nàng cũng lấy đi. Tôi thấy lạ nên gọi điện thì máy của nàng ngoài vùng phủ sóng. Tôi gọi điện đến công ty thì ở đó nói chẳng có nhân viên nào tên Thanh Sa; đúng hơn là có 1 cộng tác viên quảng cáo nhưng đã nghỉ việc sau khi bị phát hiện thu một cục tiền của công ty mà không nộp lại.

Cuối cùng thì nàng cũng gọi lại cho tôi và cho biết đang ở Kampuchia! Nàng bảo tôi đừng chờ vì “có khi em không về nữa”. Tôi không tin vào tai mình nhưng sau đó bình tâm xâu chuỗi mọi thứ, tôi thấy rõ ràng nàng có tính toán khi đến với tôi. Có lần tôi nói với nàng: “Có bao nhiêu tiền, tôi gởi ngân hàng hết chớ thời buổi này khôn cũng chết, mà dại cũng chết”. Là tôi nổ thôi. Đó là tiền của Ngọc Hân chớ một thằng kỹ thuật viên phòng xét nghiệm như tôi lấy đâu tiền mà gởi ngân hàng?

Nhưng bây giờ thì tôi biết rằng, không khôn, không dại cũng chết!

Và tôi bắt đầu suy nghĩ về lẽ khôn dại ở đời. Cái dại lớn nhất của tôi có lẽ là dại gái. Tôi đã bỏ người yêu chung thủy của mình để chạy theo một người đàn bà giờ lộ nguyên hình là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Tôi bắt đầu nhớ Ngọc Hân. Tôi ân hận, tôi day dứt, tôi tự sỉ vả mình. Vượt lên trên lòng tự trọng và nỗi hỗ thẹn, tôi gọi điện cho em. Ngọc Hân không bắt máy. Có lẽ em còn giận. Tôi nhờ mẹ gọi. Em nghe điện thoại nhưng mong mẹ đừng nhắc đến tên tôi!

Giờ tôi trắng tay rồi, nếu không quay về chốn cũ thì biết đến bao giờ tôi mới có thể có được những thứ mà trước đây tôi từng có? Giờ đây, tôi sẵn sàng quỳ trước mặt Ngọc Hân để cầu xin em tha thứ. Đúng là tôi có thể làm như thế nếu điều đó khiến cho em xót thương, quay lại…

Vậy mà em vẫn chặt dạ, lạnh lùng, xa lánh khiến tôi tự hỏi: 8 năm chứ đâu phải một ngày, một bữa mà em nỡ quay mặt như vậy?
Read more…

Nỗi đau của cô gái 21 tuổi

5:47 PM |
 Khi em báo tin mình có bầu cũng là lúc anh công khai mình sẽ cưới vợ. 

Khi 18 tuổi em nghĩ rằng cuộc sống này phải cẩn thận không nên mở lòng quá nhiều dễ bị tổn thương. Khi 18 tuổi em nghĩ rằng tiền chỉ là phương tiện sống nó không mua được tất cả. Khi 18 tuổi em rất sợ ở một mình, và em nghĩ cô đơn và một mình giống nhau. Nhưng khi 21 tuổi em nhận ra, đôi khi ở xung quanh một đám đông vẫn cảm thấy cô đơn, còn có lúc ở một mình nhưng thấy ấm áp vô cùng. Lúc này em cũng nhận ra tiền không mua được tất cả nhưng muốn có hạnh phúc cần phải có tiền.

Cuộc sống vấp ngã đã khiến em nhận ra nhiều hơn. Bên em mất đi một người cô yêu nhất. Em trở nên cười nhiều hơn, nỗi đau dày xéo trong em ngày một sâu hơn.

21 tuổi em yêu anh, và mất đi đứa con của mình...

Yêu anh em không đòi hỏi gì thậm chí còn đánh mất chính mình và hy sinh tất cả vì anh để rồi khi biết em mang bầu anh đã nói em bỏ đứa bé đi. Em đau lòng vì biết mình đã trao thân cho nhầm người, trái tim em xót xa khi biết anh sắp cưới vợ. Đau đớn hơn nữa là cả anh cùng người ấy đều muốn em bỏ đứa bé, em chỉ biết khóc trong câm lặng. Chỉ những ai từng làm mẹ mới có thể hiểu được cái cảm giác ấy, em đấu tranh với bản thân không thể nào bỏ đi giọt máu của mình. Ngày tháng ốm nghén em mệt mỏi, cần lắm sự chăm sóc của anh nhưng đến một cuộc gọi cũng chẳng thấy đâu.

Trái tim em xót xa khi biết anh sắp cưới vợ (Ảnh minh họa)

Ngày nào em cũng ngập trong nước mắt và giằng xé tâm can, em hận anh, hận bản thân mình. Tuy mới được 1 tháng nhưng ngày nào em cũng nói chuyện với con, đứa bé có lẽ vì thương và xót xa cho số phận của mẹ nên đã rời bỏ em ra đi khi vừa tròn 4 tuần. Em không thể khóc được nữa, mắt em nhòe đi, tay run run và bụng đau quặn... Nỗi đau của người mẹ khi mất đi một thiên thần bé nhỏ, nỗi đau của người mẹ khi không giữ được con mình. Càng yêu con bao nhiêu em càng oán hận anh bấy nhiêu. Ngày em mất con cũng là ngày anh mỉm cười khi bớt đi gánh nặng.

Trả anh về với gió của trời, em chẳng cần gì hết, em cười lên từng hồi rồi chìm trong cơn mơ: ''Mẹ à con yêu mẹ lắm"... tiếng đứa bé văng vẳng bên tai em. Bất giác em tỉnh dậy đưa tay xuống bụng mình và gào thét. Em thèm lắm một vòng tay, một hơi ấm của ai kia nhưng khi yêu thương chỉ còn là vụn vỡ em gạt đi tất cả.

Ông trời không lấy đi của ai tất cả, bên em còn có người bạn gái luôn ân cần chăm sóc. Em thầm cảm ơn tất cả đã không bỏ mặc em như anh, đã lau nước mắt khi em gục ngã, đã vực em dậy trong bóng tối. Nỗi đau này làm sao có thể xóa nhòa được, một mùa đông nữa lại về. Những ngày cuối năm nhìn mọi người vui vẻ đoàn tụ bên gia đình bên người yêu, lòng em quặn đau.

Một nỗi đau của tình yêu vụng dại, em mỉm cười chua chát hướng về phía tượng phật phía xa... "Cảm ơn con đã nghĩ cho mẹ, cảm ơn anh đã phụ bạc để em biết rằng em rất mạnh mẽ, cảm ơn bạn đã luôn ở bên khóc cùng tôi để tôi đứng dậy. Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn cuộc đời"...
Read more…

Yêu em bằng cả cuộc đời

1:29 AM |
Ngay từ khi bắt đầu, tình yêu của An và Thành đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình An. Cha mẹ cô nói rằng, do hoàn cảnh gia đình hai bên không cân xứng, vậy nên cuộc đời của cô sẽ chỉ được phép trao cho một người đàn ông bề thế khác. Sức ép từ gia đình khiến cho tình yêu của hai người xảy ra nhiều xích mích, cãi vã. Tuy nhiên, An vẫn trao cho anh một tình yêu nồng cháy và cô vẫn luôn hỏi anh rằng: “Anh yêu em nhiều bao nhiêu?”

Thành - chàng trai không khéo léo trong ăn nói nên mỗi khi đáp lại câu hỏi ấy của người yêu, anh thường khiến cô thất vọng. Stress nặng nề từ áp lực gia đình cũng như những lời nói lạnh lùng của Thành khiến An rất buồn. Cũng chính vì thế nên rất nhiều lần, cô đã trút giận lên bạn trai mình. Mỗi lần như vậy, Thành thường chỉ chọn cách im lặng.

Hai năm trôi qua, Thành đã tốt nghiệp đại học, anh quyết định theo đuổi cao học tại nước ngoài. Trước khi rời đi, anh đã đến gặp An và nói:

- Anh không phải người đàn ông có thể nói những lời lãng mạn khiến em vui, tất cả những gì anh có đó là trái tim biết nói  –  Anh yêu em! Hãy đi cùng anh, anh hứa sẽ dành cả cuộc đời của mình để chăm sóc, che chở cho em. Về phía cha mẹ, anh sẽ cố hết sức để thuyết phục họ, anh sẽ tạo sự nghiệp để chứng minh. Đồng ý làm vợ anh, em nhé!

An đã đồng ý lời cầu hôn của Thành trong niềm hạnh phúc và nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô chấp nhận con người anh và cả những hoài bão khi bên anh. Sau một thời gian, cuối cùng cha mẹ đã cho phép họ đến với nhau. Vậy là lễ đính hôn của họ được tiến hành trước khi anh đi nước ngoài.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, An nhanh chóng tìm cho mình một công việc phù hợp, còn Thành đã chuẩn bị đi du học. Mặc dù khoảng cách xa xôi là điều không hề dễ nhưng họ không bao giờ bỏ cuộc, họ vẫn liên lạc thường xuyên với nhau qua email và điện thoại di động.

Một ngày, trên đường tới công ty, An đã gặp tai nạn ô tô.

Khi cô tỉnh lại, thấy cha mẹ đang kề bên giường, cô mới nhận ra rằng mình đang bị thương rất nặng. Nhìn mẹ khóc, cô đau xót vô cùng nhưng không làm cách nào có thể an ủi bà. An đã mất đi giọng nói của mình mãi mãi...

Bác sỹ nói sau tai nạn, cô đã bị chấn thương não, điều này đã khiến cô mất đi khả năng nói vĩnh viễn. Nghe những lời an ủi của cha mẹ, An vờ như vẫn ổn... nhưng điều đó chỉ để cha mẹ yên lòng và che đậy sự sụp đổ trong lòng cô.

Khoảng thời gian nằm trong viện, cô chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào, những dòng nước mắt tuôn trào trên má trong câm lặng. Sau một tuần, cô được xuất viện. Con đường về vẫn vậy, vẫn lặng im đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng chuông điện thoại vẫn rung liên hồi của cô.

Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên An lại biết cười (Ảnh minh họa)
An không muốn mình trở thành gánh nặng cho Thành, vì vậy cô đã giấu không cho anh biết. Một mình gặm nhấm nỗi đau, An quyết định viết một bức thư gửi cho Thành nói cô không thể đợi chờ anh lâu hơn nữa. Hàng trăm, hàng triệu tin nhắn, vô số cuộc gọi nhỡ từ Thành gọi cho An... nhưng tất cả những gì cô có thể làm đó là khóc, khóc và khóc.

Gia đình An quyết định chuyển nhà, mong rằng mọi ký ức đau buồn sẽ chôn vùi mãi mãi ở nơi đây. Với một môi trường mới, An đã học cách giao tiếp bằng ngôn ngữ cử chỉ để bắt đầu một cuộc sống mới. Tự nhủ với lòng mình rằng, cô sẽ phải quên Thành.

Một ngày nọ, một người bạn của An nói với cô rằng, Thành đã trở về nhưng An đã đề nghị người bạn ấy không nói gì về cô cho Thành biết.

Một năm nữa lại trôi qua. Vào một ngày khác, người bạn ấy lại tới tìm và đưa cô một tấm thiếp mời. An vội mở ra xem và trái tim cô như vỡ tan ra từng mảnh, đau nhói... khi cô biết chủ rể chính là Thành - người cô đã từng yêu thương và yêu thương cô hết mực.

Khi An định hỏi thêm về những điều đang xảy ra thì người bạn ấy đã biến mất. Thay vì đó, hiện ra trước mắt cô là một chàng trai. Chàng trai ấy đã dùng chính ngôn ngữ cơ thể của mình để nói với An rằng: “Một năm qua anh đã dành thời gian và tâm huyết để học cách nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể như em, để anh có thể lại được bước vào thế giới của em và để em biết rằng anh chưa từng quên lời hứa của chúng ta. Hãy cho anh một cơ hội đểnh có thể là tiếng nói của em. An à, anh yêu em!”.

Rồi chàng trai ấy đã đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên đôi bàn tay An. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên An lại biết cười.

Chàng trai ấy chính là Thành.
Read more…

Mối tình vượt thời gian của người đàn ông quyết tâm lấy cô gái mất 2 cánh tay làm vợ

10:02 PM |

Đã mấy chục năm trôi qua nhưng câu chuyện tình yêu đẹp lung linh của ông Hoàng Văn Uyên (1942) và bà Trần Thị Hồng (1942) vẫn được rất nhiều người dân ở huyện Thuận Thành (Bắc Ninh) ca ngợi.

 

Quen nhau từ những năm tháng chiến tranh ác liệt nhất để rồi đến với nhau bằng sự đồng cảm và lòng yêu thương chân thành, họ đã sống hạnh phúc bên nhau đã hơn 40 năm. Cho đến bây giờ, hai người đang an dưỡng tuổi già tại Trung tâm điều dưỡng thương binh huyện Thuận Thành và những lúc có thời gian ông bà vẫn thường ôn lại những kỉ niệm về cái thời đẹp đẽ đó.
 
Ông Uyên, bà Hồng hạnh phúc bên nhau (ảnh H.P).
 
Trái tim chân thành xua tan mặc cảm

Vào một buổi trưa của những ngày cuối năm, chúng tôi có ghé qua trung tâm điều dưỡng thương binh huyện Thuận Thành. Ngồi trò chuyện với các bác thương binh, tình cờ nghe được câu chuyện tình yêu đầy cảm động của một đôi vợ chồng đang an dưỡng tại đây. Chúng tôi được mọi người chỉ đến căn phòng của đôi vợ chồng già hạnh phúc ở cuối dãy nhà. Từ trong nhà bước ra là một cụ ông với nụ cười hiền lành chào hỏi chúng tôi, nói vọng phía sau là giọng nói nhỏ nhẹ của cụ bà: "Ai đấy ông ơi, mời vào nhà uống chén trà cho nóng chứ đứng ngoài lạnh lắm".

Rót chén trà nóng ngồi tâm sự với chúng tôi về chuyện tình yêu những năm tháng ác liệt của chiến tranh, bà Hồng nhớ lại những ngày tháng gian khổ trước đây. Bà quê gốc ở huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh). Năm 22 tuổi theo tiếng gọi của tổ quốc, cũng như bao thanh niên cùng trang lứa người con gái ấy tham gia kháng chiến. Lúc đó bà được phân vào đơn vị binh đoàn 12 đóng quân ở tỉnh Quảng Bình. Hằng ngày bà cùng đồng đội của mình miệt mài làm những đoạn đường bị giặc ném bom tàn phá để xe của bộ đội ta đi qua. Một năm sau khi gia nhập bộ đội trong lúc đang lấp những hố sâu do bom đánh phá trên đường Hồ Chí Minh, bà đã quen biết rồi đem lòng yêu thương một anh công nhân quốc phòng. Người đó chính là ông Uyên quê ở huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) cũng đang làm việc ở con đường này.

Nhắc đến khoảng thời gian chiến tranh bà Hồng nhớ lại: "Đợt đó chúng tôi gặp nhau được ít lắm. Mỗi lần ông Uyên đi công tác đều ghé lại thăm tôi, nhưng chỉ nói chuyện với nhau được một xíu thì phải chia tay. Nhiều lần những câu chuyện còn giang dở, những lời thổ lộ từ chàng công nhân chưa kịp nói ra. Nhưng những lúc đó họ vẫn hiểu hoàn cảnh và đối với họ ngần đó thời gian là quý lắm". Thế rồi tình cảm hai người đã nảy sinh qua những lần chuyện trò đó. Trái tim của họ đã yêu nhau từ lúc nào không hay. Hai người vẫn tự hứa với nhau rằng sau ngày đất nước được giải phóng sẽ nên vợ nên chồng.

Nhưng điều không may đã xảy ra, năm 1968 trong một lần địch ném bom ác liệt trên đỉnh Trường Sơn, cô thanh niên xung phong Trần Thị Hồng đã bị thương nặng ở hai cánh tay. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong bệnh viện của binh đoàn 12 trong tình trạng vết thương đầy người và hai cánh tay đã không còn nữa. Nhớ lại những ngày bị thương, bà Hồng chia sẻ: "Tôi đã không biết mình hôn mê bao nhiêu ngày nữa, khi tỉnh dậy thì hai cánh tay đã bị tàn phế. Lúc đó tôi chả suy nghĩ được gì hết tinh thần rất hoảng loạn. Cho đến khi đã tỉnh hẳn tôi mới biết được tình trạng của mình, tôi đã rất buồn". Bà nói thêm: "Ngày ấy tôi bi quan lắm chả thiết sống nữa bởi cảm giác mặc cảm nặng nề. Nhưng chính lúc tôi tuyệt vọng nhất thì được ông Uyên động viên, ai ủi. Tôi hiểu ra rằng chiến tranh không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với mình...".

Ông Uyên không bao giờ quên được cái ngày mà nhận được tin người yêu mình bị thương. Lúc đó ông đang đi làm nhiệm vụ cách nơi bà Hồng điều trị rất xa. Nhận được tin ông đã không quản ngày đêm về thăm người yêu. Bà Hồng vui vẻ nói: "Tưởng rằng khi biết tình trạng mình nằm một chỗ như thế không làm được việc gì, ông Uyên sẽ có những suy nghĩ khác. Thế nhưng, tôi không ngờ rằng, sau lần đến thăm vội ấy ông Uyên vẫn liên lạc hỏi han tôi như ngày trước. Lúc đó tôi cũng không biết vì sao hoàn cảnh của mình như vậy mà người yêu vẫn không thay lòng đổi dạ. Điều ấy đã vực dậy tinh thần suy sụp trong lòng tôi rất nhiều".
 
Mối tình vượt thời gian của người đàn ông quyết tâm lấy cô gái mất 2 cánh tay làm vợ vì lời nguyền trọn đời chung thuỷ 2
Bà Hồng kể chuyện với PV (Ảnh H.P).

Rồi một năm sau đó trong một chuyến công tác ngang qua, chàng trai đã tìm đến cô (lúc đó đang ở một trạm điều trị tại một bênh viện ở Hương Khê) ngỏ lời mong được lấy bà làm vợ. Lúc này, trong trái tim cô thanh niên xung phong cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhưng nghĩ đến bản thân mình tàn phế thế này lấy về chỉ khổ thêm, nên cô gái ấy đã nằng nặc từ chối. Trong lòng cô gái chỉ mong ông Uyên lấy được một người phụ nữ có thể chăm sóc ông cả đời, chứ không phải lấy một người như mình. "Lúc đó tôi cứ nghĩ ông Uyên chỉ vì thương hại tôi nên mới ngỏ ý muốn lấy tôi. Nghĩ đến điều đó tôi đã khóc rất nhiều. Nhưng rồi sau mấy lần nói chuyện, trái tim chân thành của ông Uyên đã xóa tan những ý nghĩ đó của tôi. Thế rồi tôi nhận lời đề nghị của ông ấy", Bà Hồng nhớ lại.

Khi hai người quyết định đến với nhau họ lại phải vượt qua một khó khăn nữa là làm thế nào để được sự cho phép của gia đình hai bên. Vì từ đầu phía gia đình nhà ông Uyên cũng phản đối kịch liệt vì không thể chấp nhận cho con trai mình lấy một người mất cả hai cánh tay không làm được việc gì, như thế không biết sẽ sống ra làm sao. Còn phía gia đình bà Hồng thì bảo "Giờ thương tật thế này thì chồng con sao được nữa, chỉ khổ người ta". Nhưng hai người không chịu bỏ cuộc. Sau nhiều lần thưa chuyện với gia đình, sự chân thật và tình yêu thương của hai người dành cho nhau đã khiến cả hai gia đình cảm động và đồng ý.
 
Hơn 40 năm vẹn nguyên lời hứa yêu thương

Năm 1969, đám cưới của hai người được tổ chức đơn giản chỉ có mấy gói bánh kẹo, nước chè với trầu cau tại nhà bà bố mẹ bà Hồng. Trong sự chúc phúc của mọi người, gia đình bên nhà gái. Thế nhưng, hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ chưa được bao lâu thì sau đám cưới một ngày, ông Uyên lại tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ, bà Hồng ở nhà điều trị vết thương. Vì vết thương tái phát bà Hồng được đưa đến bệnh viện quân khu IV lúc đó có một chi nhánh đang đóng ở Hương Khê. Rồi sau đó chuyển ra an dưỡng tại trung tâm điều dưỡng thương binh huyện Thuận Thành (Bắc Ninh). Sau ngày đất nước được giải phóng, ông Uyên xin về công tác tại Trung tâm này. Vì vẫn còn sức khỏe ông vẫn thường xuyên sửa xe lăn cho các đồng chí thương binh nơi này.

Chiến tranh cũng đã để lại cho ông Uyên không biết bao nhiêu vết thương về thể xác, giờ đây những hôm trái gió trở trời ông vẫn hay bị đau nhức, mệt mỏi… Về ở với nhau ông Uyên trở thành đôi tay thứ hai của vợ mình. Mọi sinh hoạt của bà đều dưới đôi tay của người chồng. "Vì mất hai cánh tay nên công việc ăn uống hằng ngày của tôi rất khó khăn. Bình thường ông Uyên vẫn hay bón cơm cho tôi ăn, đưa nước cho tôi uống. Những hôm trái gió trở trời ông Uyên mệt không làm được gì thì bà Hồng phải lấy một cái bao da quấn vào tay rồi nhét thìa vào xúc từng thìa cơm. Lúc đầu tự phục vụ mình thế tôi cũng cảm thấy khó khăn nhưng dần rồi thì quen đến bây giờ từ ăn cơm hay đánh răng… thì tôi tự làm được", bà Hồng vui vẻ nói.

Bao nhiêu năm sống với nhau, ông Uyên cùng bà Hồng đã xây dựng nên một gia đình đầm ấm, hạnh phúc. Đối với ông Uyên không có hạnh phúc nào khi được bên cạnh bà Hồng, trong lòng ông chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay chán nản điều gì. Niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng được nhân lên gấp bội khi năm 1978 đứa con đầu (Hoàng Tiến Nhân) được chào đón, rồi đến năm 1981 đứa con thứ hai (Hoàng Tiến Đức) cũng ra đời. Hai đứa con là niềm hạnh phúc nhất của ông bà. Giờ đây niềm vui hơn nữa là cả hai đứa con đều đã trưởng thành, một người đang là giáo viên của Trường Chuyên Bắc Ninh, một đang là cán bộ của Sở Kế hoạch - Đầu tư tỉnh Bắc Ninh.

An dưỡng tuổi già ở trung tâm điều dưỡng thương binh huyện Thuận Thành nhưng trong lòng vợ chồng già ấy vẫn luôn vui vẻ, thoải mái, khi hai đứa con trai đã thành đạt và có gia đình. Rồi cứ cuối tuần có mấy đứa cháu nội xuống chơi với hai ông bà. Cuộc sống bình dị cứ thế trôi đi, "Lời hứa mà ông Uyên đã nói sẽ chăm sóc tôi suốt cả cuộc đời trước khi đến với nhau không bao giờ thay đổi", bà Hồng vui vẻ nói.
 
Read more…